Mẹ vui là… tụi con vui

Biết được hành động của vợ chồng con bà cụ bán vé số và anh thanh niên, tôi thấy cuộc đời đáng sống làm sao. Ai dám bảo trong xã hội này sự tử tế, lòng hiếu thảo ít đi.

Tôi lên chuyến xe buýt số 62B-008.70 tuyến 622, lộ trình Bến xe Chợ Lớn – Tân Lân, ngày 17-8, lúc 15 giờ 30. Chiều thứ Bảy nên trên chuyến xe về không còn chỗ trống. Anh thanh niên trạc 30 tuổi trên tay đang cầm xấp vé số khoảng 50 tờ, lịch sự đứng dậy nhường ghế và nhẹ nhàng nói: “Con mời chú”. Tất nhiên tôi không quên cám ơn người thanh niên có hành động tử tế này.

anh 1.jpg
Người thanh niên giúp bà cụ bán vé số trên chuyến xe buýt – Ảnh: Nguyễn Minh Út

Chen từng bước chân qua từng hành
khách trên xe, từ ghế sau tài xế đến hàng ghế cuối xe, người nào anh cũng luôn
miệng mời: “Bà con ơi, mua giùm ‘cụ’ vài tờ vé số”. Tôi nhìn anh cứ ngỡ là anh
đùa, nhưng nhìn nét mặt và cách ăn mặc (áo bỏ vào quần chỉn chu) thì trông anh
rất nghiêm túc.

Khi anh đến bên tôi, trên tay chỉ còn có 5 vé cuối cùng.
Anh nói: “Thầy lấy hết giùm ‘cụ’ làm phước đi, nha!”.

Tôi mỉm cười tự nhủ: anh này cũng lắm chiêu trò nịnh, mới
gọi mình bằng chú, bây giờ đã gọi bằng “thầy” để bán vé số đây.

Cầm 5 tờ vé số trên tay, tôi trêu anh: “Cụ bán hết rồi
đó, vui không?”. Anh cười nói: “Tui bán giùm bà cụ ngồi sau ‘thầy’ đó!”.

Bây giờ thì tôi mới vỡ lẽ, từ “cụ” mà anh dùng để bán vé
số không phải là đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất.

Bà cụ cho biết năm nay tròn 84 tuổi, ở ấp Ao Gòn, xã Tân
Lân, huyện Cần Đước, đang sống chung với con trai và con dâu là công nhân Khu
công nghiệp Cầu Tràm, huyện Cần Đước (Long An).

Bà cho biết, ngày nào bà cũng thức dậy lúc 5 giờ sáng, lấy
100 tờ vé số lên tuyến xe buýt số 622 để đi bán quanh khu vực Bến xe Chợ Lớn.
Dù sớm hay trễ bà cũng phải bán hết rồi mới lên xe về. Mọi hôm vào ngày thứ Bảy,
bà lấy thêm 50 vé nữa, nhưng hôm nay bán không hết. May nhờ có anh thanh niên
bán giùm.

Bà tâm sự, chuyện bà bán vé số cho dù con trai và con dâu
không đồng ý nhưng cũng phải chiều.

Bà nói: “Chúng nó nói, thôi thì mẹ đã muốn thì cứ làm, tụi
con không dám cản; nhưng khi nào cảm thấy mệt, thấy chán thì mẹ cứ ở nhà chúng
con nuôi”. Bà nói thêm: “Thú thiệt, tui đi như vầy thì khỏe ra, chứ ở nhà ăn ở
không riết, chắc tui chết sớm quá. Hơn nữa có đồng ra đồng vô đỡ đần cho tụi
nó, đồng nào hay đồng nấy”.

Bà cụ nói tiếp với giọng buồn buồn: “Thiệt tình, tui buôn
bán như vầy cũng tội nghiệp tụi nó lắm. Đi tới đâu tui cũng nghe thiên hạ xầm
xì: già như vầy mà sao con cháu không giữ ở nhà để nuôi nấng, để bả đi bán vé số
chi cho khổ cái thân già; không khéo có ngày xảy ra tai nạn hay bệnh hoạn bất tử
thì làm sao đây?”.

Mắt bà bỗng sáng lên nhìn thẳng vào tôi: “Mà cậu có biết
tụi nó nghe rồi, tụi nó nói sao không?”. Tôi chưa kịp trả lời, bà tiếp luôn:
“Chúng nó nói: mẹ nghe một chứ tụi con nghe mười lận; nhưng tụi con nghĩ là làm
cho mẹ vui là tụi con vui rồi, ai nói sao cũng kệ, đèn nhà ai nhà nấy sáng mà mẹ”.
Ngừng một chút, bà cụ nói như chỉ để một mình nghe: “Không biết kiếp trước tui
ăn ở làm sao mà giờ này có được con trai và dâu thấu hiểu ruột gan tui quá. Tui
cám ơn Trời Phật nhiều lắm!”.

Tôi bắt đầu khơi chuyện sang anh “cụ” mới biết, anh là
nhân viên văn phòng một công ty tư nhân ở quận Bình Tân, TP.HCM. Chiều nào khi
tan sở, anh cũng về nhà với bà nội ở ấp Long Thanh, huyện Cần Đước, tỉnh Long
An. Khi nghe tôi nói vài câu khen sự tử tế của một thanh niên, anh nói: “Tôi thấy
bà cụ giống nội tôi nên bỗng nhiên nghe thương nội quá, thương bà mà bán giùm vậy
thôi. Chuyện này tôi làm hoài hà!”.

Tôi thắc mắc vì sao làm việc giờ hành chính mà bây giờ
anh có mặt trên xe thì được anh giãi bày: “Công ty biết tôi đang sống với nội ở
quê nên du di giờ giấc cho tôi về với nội”.

Tôi lại hỏi: “Nếu ngày nào đó công ty không thể du di thì
anh tính sao?”.

Người thanh niên không chút do dự, giọng chắc nịch: “Tôi
phải xin nghỉ việc, kiếm nghề khác thôi… À, mà giờ này chắc nội tôi đang ngồi
dưới gốc sứ trắng già trước sân đợi tôi đó!”.

Xe qua khỏi Cầu Tràm một đoạn, người thanh niên xuống xe.
Tôi nhìn theo từng bước chân vội vã của anh, lòng thầm nghĩ, chắc anh không còn
nhớ đến chuyện tử tế mình vừa làm và lòng anh đang nôn nao mong sớm về tới nhà
sau một ngày vắng nội.

Trên
chuyến xe chiều thứ Bảy, tình cờ biết được hành động của vợ chồng con bà cụ bán
vé số và anh thanh niên, tôi thấy cuộc đời đáng sống làm sao. Ai dám bảo trong
xã hội ngày nay sự tử tế, lòng hiếu thảo con người ít đi.

Theo Nguyễn Minh Út – Giác ngộ